Trở thành một doanh nhân

Tôi đã từng nói: “Nếu ai không có bát cơm manh áo thì người đầu tiên là tôi.” Trong giai đoạn khó khăn của cuộc khủng hoảng kinh tế năm 2008, tôi đã nói điều này với công nhân Công ty gạch Tháp Đông. Bây giờ, do ảnh hưởng của nền kinh tế toàn cầu và tăng trưởng hữu cơ thấp, nền kinh tế cũng đang trải qua một “cơn bão”, vì vậy tôi luôn muốn nói với các nhân viên của mình. — Ai cũng vậy thôi, tôi kinh doanh bao nhiêu năm cũng thấy khó khăn bấy nhiêu năm, không phải hôm nay mới thấy khó khăn mới khổ. Là doanh nhân, chúng ta phải tiếp tục đổi mới, tính toán và tổ chức cho phù hợp mọi lúc. Tôi nghĩ tôi không nên phàn nàn lúc này. Ai cũng có thể vượt qua khó khăn một chút, sau đó sẽ không sợ hãi. Tôi có thể nói rằng nếu có sự đồng thuận giữa doanh nhân và người lao động thì chắc chắn Việt Nam sẽ không sợ đói, nghèo. Khó khăn, đau đớn. Nhưng đủ để nói. Khó khăn quả thực đang rộng mở. Tuy nhiên, chúng ta cần sự chia sẻ của cộng đồng hơn bao giờ hết. Mong muốn của các doanh nhân Việt Nam là có thể thực hiện được, nhưng do thiếu vốn nên hầu hết người dân đều dùng để đi vay nên khi thị trường gặp khó khăn, doanh nhân Việt Nam rất dễ bị tổn thương. Sau nhiều năm buôn bán, từ những gì tôi đã thấy và đã nghe, tôi nghĩ các nhà kinh doanh (nếu có người xung quanh) sẽ thấy họ rất “tội nghiệp”. Ngoài giờ làm việc bận rộn, thăng trầm, họ còn cảm thấy cô đơn. Trở thành một doanh nhân không hề đơn giản. Trông họ có thể vui vẻ, sang trọng, thậm chí nhìn từ bên ngoài cũng rất vui vẻ, ra vào xe … nhưng ai biết được họ đang nghĩ gì. Tôi đã gặp nhiều người, tôi đã thấy những người như vậy. – Nói thật, những người này tuy là sếp, nhưng đôi khi tâm lý của chúng ta cũng chẳng khác gì nhân viên. Cũng như họ, tôi là người “nhút nhát” nhất thứ 2. Khi đi làm, áp lực giảm đi rất nhiều. Làm thế nào để tạo ra sản phẩm mới, làm thế nào để hạ giá thành, rồi gom tiền lại kiếm tiền, trả nợ ngân hàng … Nhiều lần thức giấc lúc nửa đêm để lên kế hoạch và bắt chuyện. Các nhân viên nói với anh ta nhiều lần rằng anh ta dường như không ngủ, vì đôi khi anh ta gửi email trong giờ làm việc từ 1 đến 2 giờ sáng, hoặc thậm chí từ 5 đến 6 giờ sáng. -Tôi năm nay 20 tuổi. Lúc đó tôi không biết đi xem phim như thế nào, dù muốn đến đâu cũng muốn đến đó, đi du lịch thực sự rất hiếm. Nhưng đến ngày 13/10, tôi xin nghỉ vào buổi chiều. Những người anh em trong công ty của tôi đã mất thời gian để nghĩ rằng họ đều là doanh nhân.

Trong những năm tôi tham gia vào lĩnh vực tiếp thị, điều khiến tôi tự hào là sự thể hiện của bạn tôi. Nền kinh tế Việt Nam bây giờ đã khác và nó phổ biến hơn. Tôi đủ tiền mua vài căn nhà, thuê mấy chục triệu đồng. Có hàng tỷ đồng Việt Nam mỗi tháng mà không cần phải mạo hiểm.

Nhưng không, chúng tôi luôn chọn trở thành doanh nhân bởi vì chúng tôi ước mơ làm cho đất nước của chúng tôi ngang bằng với các bạn, ngay cả khi chúng tôi biết rằng kinh doanh có thể rủi ro. . Tôi và toàn thể cộng đồng doanh nghiệp sẽ tiếp tục giữ vững triết lý này và áp dụng nó vào thực tế, mặc dù có thể có những khó khăn.

Võ Quốc Thắng

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

địa chỉ liên kết bet365_trang web chính thức của bet365 tại Việt Nam_phiên bản di động của bet365